Những bài thơ lẻ
Hoàng Cầm
Nếu anh còn trẻNếu anh còn trẻ như năm ấyQuyết đón em về sống với anh,Những khoảng chiều buồn phơ phất lạiAnh đàn em hát níu xuân xanhNhưng thuyền em buộc sai duyên kiếpAnh lụy đời quên bến khói sươngNăm tháng năm dây chùng phím nguyệtBao giờ em hết nợ Tầm DươngNgày mai nếu có đêm trăng cũAnh trở về thăm bến trúc xaThì em còn đấy hay đâu mấtCuối xóm buồn teo một tiếng gà1941Một mìnhDường như cánh gió không bayLời ca không hát rượu đầy không menDường như nhớ, lại không quenMột mình tôi... một mình em... lạ thường...Dường như trăng chếch bên giườngTiếng gà giã biệt đêm trường lặng im1942Lại gặpTa đã về đây lại gặp mìnhCõi đời nghiêng ngửa giấc u minhNíu tay cười xuống hoàng hôn cũVớt mắt em về bến hóa sinh.1942Sám hốiÔi một phút vũng bùn đen ghê gớmNgập lòng tôi quằn quại lửa hờn đauNgười sáng trong đêm mù ghê tởmKhi tỉnh ra sương đã trắng trên đầuNhư ngọn gió điên rồ trên đất lạCuốn phăng đi ngàn hoa lá thiên đườngTôi đã mất hương thơm, tôi xé nátCả lòng mìnhTrời đất đã thê lươngTriền sóng bể gầm lên màu tội lỗiKhắp lâm tuyền con ác thú vằn đenLàm vẩn đục cả mặt trời sáng chóiVầng thái dương là cả tấm lòng em !Tấm lòng em cao xa và quảng đạiCòn rọi ngang trên một mảnh hồn thơTôi mở mắt : Ôi ! mây hồng thắm lạiNắng huy hoàng gột sạch vết bùn nhơBàn tay ngọc lặng xoa vừng trán lạnhTôi như người chết đuối được hồi sinhNửa đêm nay, muôn vì sao lấp lánhLà mắt em, hay thần mộng anh linhNằm yên trong mắt ân tình,Hồn lên khép nép thiên đình đó chăngNhờ em ngọc lại như băngNước sâu gạn đục, ánh giăng nhiệm màu.5 tháng 3 Đinh Hợi (1947)Đêm liên hoanĐối thoại thơ của những anh vệ quốc quânTrong ngày hội liên hoan của nhiều đơn vị bộ đội Việt BắcAnh ơi !Đêm nay đầu người như ngọn sóngĐang trào lên sức sống muôn đờiNiềm vui bát ngát trăng soiMảnh trăng úa máu chân trời Việt NamĐêm liên hoan ! Kìa trông : đêm liên hoanĐầu nhấp nhô như sóng bể ngang tàngTa muốn thét cho vỡ tung lồng ngựcVì say sưa tình thân thiết Vệ Quốc đoànKia núi dài Trung NamĐây rừng sâu Việt BắcCỏ cây cũng căm hờnĐang vùng lên đuổi giặcTôi với anh trong ngày hội lên đườngBắt tay mừng trên giải đất đau thươngAnh từ phương nào lại ?Tôi từ Đất dấy lênAnh có nghe tiếng sóng gầm Đông Hảiđang hờn ghen cùng thác máu triền miên ?Thác máu không tênDội tràn bốn nẻoCỏ không gầy, cây không già, hoa không héoNghìn thu đất nước vững bềnAnh từ quê nào đó ?Cũng từ Đất dấy lênChúng ta chung một mẹ hiềnLúa thơm bàu sữa, bông mềm áo thuChúng ta chung một mối thùGươm tung uất hận, đạn vù đắng cayAnh đi đâu tới đó ?Tôi đi giết giặc TâyHôm nay gặp bạn ta cùng hẹnLấy máu thù kia rửa nhục này.Gia đình anh ở đâu ?Mẹ hiền tôi đ• khuấtNhưng trước khi nhắm mắtMẹ mừng cho đàn sauMáu tôi mai sẽ chảyTrôi phăng kiếp ngựa trâuXương tôi tôi bắc nhịp cầuCho đàn em bước lên lầu Tự doTrong tiểu đội của anhNhững ai còn, ai mất ?Không ! Không ai còn, ai mấtAi cũng chết mà thôiNgười sau kẻ trước lao vào giặcGiữ vững nghìn thu một giống nòiDù ta thịt nát xương phơiCái còn vĩnh viễn là người Việt Nam.Đêm liên hoan, trời đầy sao vinh quangĐầu người nhấp nhô sóng bể ngang tàngMuốn nói m•i cùng anh thương mếnVì say sưa tình thân thiết Vệ Quốc đoàn.Anh bạn mến thương ơiNắm chặt lấy tay tôiKìa sao anh lại khóc ?Tôi quá mừng đó thôi !Đêm liên hoan, lần thứ nhất trên đờiTa thương nhau, tưng bừng nhảy múaGiặc Pháp kia ! Không bao giờ nữa !Ta đếm từng giờTa chờ từng phútTa đợi từng giâyLửa hờn ngùn ngụtThiêu tan chúng màyAnh đi hỏi gióAnh về hỏi câyAnh hỏi biển rộngAnh hỏi sông đầyAnh hỏi ngô nonAnh hỏi lúa béAnh đi hỏi giàVề nhà hỏi trẻRằng : ta là Vệ Quốc đoànĐêm nay say hội liên hoanNgày mai gươm súng diệt tan quân thùNghĩa tình Cách mạng mùa thuHội liên hoan sẽ tưng bừng hiển hiệnGiữa đoàn quân bách chiếnTrở về thủ đôNhư nước vỡ bờTừ trăng mọc Cà MauĐến hoàng hôn xứ LạngTừ nắng sớm Sơn LaĐến mưa chiều Vạn TượngMuôn đạo hùng binhPhấp phới cờ bayĐoàn quân bách chiếnĐi suốt đêm ngàyMẹ ơi ! Con đã về đâyCha già bạc tóc vẫy tay đón mừng...Anh ơi ! anh tỉnh lại !Nước mắt tôi rưng rưngHình như tôi đã mơ màng...Phải rồi ! Anh ! Vệ Quốc đoànĐêm nay vào hội liên hoanNgày mai nổ súng diệt tan quân thùMai này... thu... lại tới thuLiên hoan bừng nở bốn mùa non sông(*)Tháng 10 -1947Khóc anh Lê Lương........Hỡi người cảm tử Lê Lương**Nà U sầm tối còn vương máu hồng“Anh ơi tỉnh lại, em đây màEm khóc vì lòng em xót xa“Đây khẩu liên thanh em cướp được”“Anh ơi tỉnh lại ngó nhìn qua”Lê Lương mở mắt nhìn không chớpKhẩu súng quân thù máu đỏ vươngAnh nói : "Việt Nam... Hồ Chủ Tịch"Rồi anh tắt thở giữa đêm sươngHỡi người tử sĩ Lê LươngNà U phảng phất trầm hương nghìn đờiCó một chiều kia dưới mái gianhCụ Hồ bỗng nhận được tin anh"Lê Lương đã chết"... hai hàng lệƯớt má Cha già, thấm áo xanhRồi một chiều xa khắp bốn phươngTin buồn đưa đến lạnh như sươngNhững người chiến đấu cho nòi giốngBỗng khóc òa lên nỗi tiếc thươngAnh Lê Lương, anh hỡi Lê LươngNúi sông nghi ngút trầm hương ngàn đờiAnh Lê Lương !Anh gửi hồn thiêng đi bốn phươngChia ra ngàn vạn mảnh phi thườngNhập vào muôn vạn hồn trai trẻĐể bốc lên cùng với máu xươngĐất Việt từ nay anh khuất bóngNhưng còn muôn vạn bóng Lê LươngNhững chàng trai trẻ là anh đóRầm rập tung cao bụi chiến trườngRồi cũng như anh quyết tiến lênTơi bời thịt rụng máu triền miênLửa hờn dân tộc thiêu hồn giặcRừng thẳm quay cuồng núi đảo điênRồi cũng như anh máu chảy ròngChết vì Tổ quốc nhẹ như khôngChúng em chết hết mà không chếtVì sống muôn đời với núi sông.Tháng 11-1947Tiếng hát sông lôSông Lô chảy xuống sông HồngSông Hồng trôi đến biển Đông xa vờiBiển Đông cuộn sóng ngang trờiNhắc đi bốn bể những lời sông LôChị Hồng ơiEm là em bé sông LôEm đi theo chị bến bờ là đâuChiều nay thương mẹ em sầuCho em kể lể vài câu tâm tìnhTừ trên nguồn thơ dạiEm chải tóc rừng xanhEm quấn khăn lá biếcÁo em sớm thì xanhChiều về đỏ như huyếtEm muốn cảnh bình yênEm vun hoa tưới cỏEm đẩy đưa con thuyềnEm trồng ngô cấy lúaEm phụng dưỡng mẹ hiềnBiết bao nhiêu nỗi ưu phiềnLàm đau lòng mẹ em quên sao đànhMột chiều rừng núi đương xanhHương ngát mùa thu êm áiBỗng ào ào cơn gió hôi tanhMột lũ tham tàn tiến lạiEm rùng mình, lòng em tê táiSắc trời mây cũng ủ dột tiêu điềuNói ra đau đớn bao nhiêuMột tay ác quỷ trăm chiều xót xaNó tiến lên đốt phá cửa nhàTrong lửa cháy máu mẹ hiền tím ngắtLúa đương tơ mầm non xanh tan nátÔi tơ vàng cỏ biếc héo đau thươngMẹ gầy mẹ khóc đêm trườngRiêng em thổn thức trên nguồn đìu hiuNhưng chị ơi !Có những chàng trai trẻNhững người con mến yêuCùng một lòng thương mẹĐã vùng lên như bão táp một chiềuSấm sét hai bờ sôngChị Hồng nghe thấy không ?Máu thù loang cát trắngMáu thù hoen nước trongÁo em ai nhuộm nên hồngEm xin gửi chị một dòng máu tươiBồng bềnh kia những xác ngườiSông Lô gửi chịChị cười đón lấy lòng emLòng em khao khát rửa thù chungKhối sắt đào sâu mộ thủy cungKhối sắt tỏa đồng trong chớp mắtChìm rơi lấp lánh nắng Đoan HùngBãi cát Bình Ca dưới ánh trăngAi mò súng đạn bảo nhau rằngChúng ta vớt cả hồn quân giặcLướt thướt đêm mờ tóc giá băngEm đã no say những xác thùChiến công phơi áo đỏ nghìn thuEm về với chị vui ca hátMẹ cũng tươi cười cất tiếng ruà... ơi... ! Em là em bé sông LôSóng xanh đuổi xác quân thù về đâuChị ơi qua mấy chân cầuMáu loang bọt sóng đục ngầu biển ĐôngSông Lô chảy xuống sông HồngSông Hồng trôi đến biển Đông xa vờiBiển Đông cuộn sóng ngang trờiNhắc đi bốn bể những lời sông LôEm Lô Giang hãy đợi chờChiều nay có một chuyến đò về xuôiChèo khua máu giặc đã phaiNhưng hồn giặc vẫn lạc loài những đâuĐám tang quân cướp u sầuChị đưa ma tới chân cầu Long BiênTừ Đoan Hùng sâu thẳmĐến Bình Ca xanh xanhTuyên Quang cờ lại thắmNgã ba Gầm mông mênhBao nhiêu thôn xóm quên tàn pháGạch ngói bừng thơm khói thị thànhTừ núi đồi cao thấpĐến bờ đê thẳng băngDân ta còn tới tấpĐi về họp chợ bước tung tăngQuanh co đường cỏ bò đây đóLũ trẻ nô đùa dưới ánh trăngSông Lô mến thương ơi !Em truyền đi tiếng hátTiếng đò đưa xa xôiEm về đây bát ngátNhững chiều hè gió mátĐò đưa bay về xuôiHát(1):Tình tang... Sông Lô bốc khói lên trờiRừng xanh khanh khách trận cười dòn tanCười rằng một lũ gian thamVía bay mây tía hồn tan suối vàngTình tang... ơi ới... tình tangCó nghe tiếng hát cô nàng se tơCó ai nghe tiếng hát ngọn sông LôMà không nhớ thương người chiến sĩCầm súng đứng trơ trơGiữa núi rừng hùng vĩNgày ấy sông LôReo hò gió mưaBên bờ cỏ nonNắng chiều xuân như rung rinh đùa dỡnNhư điệu hát dòn ở cạnh sườn nonCó ai nghe tiếng hát ngọn sông LôMà không nhớ thương đàn trẻ nhỏNgồi soi bóng sông LôLừng tiếng sóng sóng đưa về xuôiNhớ sông lại nhớ đến ngườiSông reo có nhớ tiếng cười hay khôngSông Lô chảy xuống sông HồngSông Hồng trôi đến biển Đông xa vờiBiển Đông cuộn sóng ngang trờiNhắc đi bốn bể những lời sông LôViệt Bắc, 12-1947Bên kia sông ĐuốngEm ơi ! buồn làm chiAnh đưa em về sông ĐuốngNgày xưa cát trắng phẳng lìSông Đuống trôi điMột dòng lấp lánhNằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳXanh xanh bãi mía bờ dâuNgô khoai biêng biếcĐứng bên này sông sao nhớ tiếcSao xót xa như rụng bàn tayBên kia sông ĐuốngQuê hương ta lúa nếp thơm nồngTranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trongMàu dân tộc sáng bừng trên giấy điệpQuê hương ta từ ngày khủng khiếpGiặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tànRuộng ta khôNhà ta cháyChó ngộ một đànLưỡi dài lê sắc máuKiệt cùng ngõ thẳm bờ hoangMẹ con đàn lợn âm dươngChia lìa đôi ngảĐám cưới chuột đang tưng bừng rộn rãBây giờ tan tác về đâu ?Ai về bên kia sông ĐuốngCho ta gửi tấm the đenMấy trăm năm thấp thoángMộng bình yênNhững hội hè đình đámTrên núi Thiên ThaiTrong chùa Bút ThápGiữa huyện Lang TàiGửi về may áo cho aiChuông chùa văng vẳng nay người ở đâuNhững cô nàng môi cắn chỉ quết trầuNhững cụ già bay tóc trắngNhững em sột soạt quần nâuBây giờ đi đâu... Về đâu...Ai về bên kia sông ĐuốngCó nhớ từng khuôn mặt búp senNhững cô hàng xén răng đenCười như mùa thu tỏa nắngChợ Hồ chợ Sủi người đua chenBãi Tràm Chỉ người dăng tơ nghẽn lốiNhững nàng dệt sợiĐi bán lụa màuNhững người thợ nhuộmĐồng Tỉnh, Huê CầuBây giờ đi đâu... về đâu...Bên kia sông ĐuốngMẹ già nua còm cõi gánh hàng rongDăm miếng cau khôMấy lọ phẩm hồngVài thếp giấy đầm hoen sương sớmChợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợnKhua giầy đinh đạp gẫy quán gầy teoXì xồ cướp bócTan phiên chợ nghèoLá đa lác đác trước lềuVài ba vết máu loang chiều mùa đôngChưa bán được một đồngMẹ già lại quẩy gánh hàng rongBước cao thấp bên bờ tre hun hútCó con cò trắng bay vùn vụtLướt ngang dòng sông Đuống về đâu...Mẹ ta lòng đói dạ sầuĐường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơBên kia sông ĐuốngTa có đàn con thơNgày tranh nhau một bát cháo ngôĐêm líu ríu chui gầm giường tránh đạnLấy mẹt quây trònTưởng làm tổ ấmTrong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấmÚ ớ cơn mêThon thót giật mìnhBóng giặc dày vò những nét môi xinhĐã có đất này chép tộiChúng ta không biết nguôi hờnĐêm buông xuống dòng sông ĐuốngCon là ai - Con ở đâu vềHé một cánh liếpCon vào đây bốn mảng tường cheLửa đèn leo lét soi tình mẹKhuôn mặt bừng lên như dựng giăngNgậm ngùi tóc trắng đang thầm kểNhững chuyện muôn đời không nói năngĐêm đi sâu quá lòng sông ĐuốngBộ đội bên sông đã trở vềCon bắt đầu xuất kíchTrại giặc bắt đầu run trong sươngDao lóe giữa chợGậy lùa cuối thônLúa chín vàng hoe giặc mất hồnĂn không ngonNgủ không yênĐứng không vữngChúng mày phát điênQuay cuồng như xéo trên đống lửaMà cánh đồng ta còn chan chứaBao nhiêu nắng đẹp mùa xuânGió đưa tiếng hát về gầnThợ cấy đánh giặc dân quân cày bừaTiếng bà ru cháu xế trưaChang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu“À ơi... cha con chết trận từ lâuCon càng khôn lớn càng sâu mối thù”Tiếng em cắt cỏ chiều xưaCăm căm gió rét mịt mờ mưa bay“Thân ta hoen ố vì màyHờn ta cùng với đất này dài lâu...”Em ơi ! Đừng hát nữa ! Lòng anh đauMẹ ơi ! Đừng khóc nữa ! Dạ con sầuCánh đồng im phăng phắcĐể con đi giết giặcLấy máu nó rửa thù nàyLấy súng nó cầm chắc tayMỗi đêm một lần mở hộiTrong lòng con chim múa hoa cườiVì nắng sắp lên rồiChân trời đã tỏSông Đuống cuồn cuộn trôiĐể nó cuốn phăng ra bểBao nhiêu đồn giặc tơi bờiBao nhiêu nước mắtBao nhiêu mồ hôiBao nhiêu bóng tốiBao nhiêu nỗi đờiBao giờ về bên kia sông ĐuốngAnh lại tìm emEm mặc yếm thắmEm thắt lụa hồngEm đi trảy hội non sôngCười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.Việt Bắc, tháng 4- 1948Tâm sự đêm giao thừaĐêm nay hết một nămĐứng gác đến giao thừaQuê hương chừng rét lắmLất phất mấy hàng mưaTôi có người vợ nghèoĐời vất vả gieo neoTừ khi chồng ra línhNhà gianh bóng hắt heoLần hồi rau cháo dăm phiên chợTóc rối thân gầy quán vắng teoĐêm ba mươi gió thổiTôi lại nhớ con tôiVợ đói con cũng đóiKhóc lả lặng từng hồiMẹ thì nước mắt nhiều hơn sữaNgực lép con nhay đã rã rờiMột ngày bốn năm bữaCon khóc chừng đứt hơiSục tìm vú mẹ không còn sữaHá miệng uống no dòng lệ rơi.Đêm nay xuân sắp tớiQuê nhà ai héo honVợ tản cư đâu đóMừng tuổi gì cho conXuân về với núi sôngQuê nhà ai ngóng trôngThương vợ con nghèo đóiMừng tuổi bằng chiến côngĐồn giặc bên kia sôngĐêm nay tôi phải diệtNó chia vợ rẽ chồngNó làm nên đói rétSáng mai mùng một tếtLửa còn bốc đồn caoTôi đạp đầu giặc PhápCắm cờ trên chiến hàoLửa bốc con tôi nhìn cũng rõCờ bay vợ cũng thấu tình thươngDân sự truyền đi tin thắng trậnMột chiều nao nức chợ quê hươngVợ tôi ngồi trong quánMưa lùa tóc rối tungBỗng có người đến bảoChồng chị lập chiến công !Mặt vợ nghèo lấp lánhDa xanh ửng sắc hồngSẽ vuốt lại mái tócÔm chặt con trong lòngRu rằng : xuân tỏa non sôngCha con vừa lập chiến công lẫy lừngXa xôi cha gửi tin mừngLộc khô cành héo xem chừng lại tươiNhư một cơn mưa sớmƯơm mầm non sắp thuiSữa căng lên đầu vúMáu chảy mạnh trong ngườiVợ tôi cho con búCon uống mạnh từng hơiĐứa bé no rồi ngủXuân ấm nồng trên môiSương khuya đằm quán lạnhNhớ người lập chiến côngVợ tôi đắp vạt áoThân con đỡ lạnh lùngĐêm giao thừa đứng gácRền rĩ tiếng côn trùngTưởng chừng nghe vợ hátLời ru êm như bông“À ơi... Cha con ăn tết lập côngCho sữa mẹ chảy một dòng nghìn thuCha đem cái chết quân thùLàm nên sức sống bây giờ của con...”Tết 1948Giữ lấy tuổi trẻThư của người em gái nông thôn hậu phươngGửi người anh ngoài tiền tuyến tố cáo tội ácCủa giặc Pháp bắt phụ nữ làm línhEm viết thư cho anhTrong làng còn lửa đỏTay viết, lòng càng nhớThày, giặc giết năm kiaTiếng súng bờ sông khuyaĐến nay còn xé ruộtThù, chưa nguôi chuyện trướcGiặc sắp chết càng hungVừa qua, nó đi lùngBắt chị em làm línhAnh có nhớ chị TínhTuổi đương độ trăng trònNó lôi tuột lên đồnTiêm thuốc cho mất đẻNgười hiền lành, đẹp khoẻNay ngơ ngác ủ êNhà giam khóa bốn bềSuốt đêm chị gào thétAnh có nhớ chị NguyệtHai má lúm đồng tiềnSắp sửa đi ở riêngGiặc bắt đem lên quậnNó hút máu năm bậnCứu mấy thằng võ quanChị lê lết về làngMặt xanh như tàu láHiện giờ đang ốm lảtrong tay bà mẹ lòaEm đến thăm chiều quaThấy khó lòng sống được.Anh có nhớ chị TướcThường đánh khăng ngoài đồngNăm ngoái mới lấy chồngNay đến kỳ ở cữGiặc bắt chị giữa chợTiêm thuốc cho trụy thaiRồi đem làm thú vuicho bọn quỷ khốn nạnBắt chị cắt tóc ngắnMặc quần áo “khinh quân”Lôi chị ra giữa sânBắt tập bò, tập bắnCả mười mấy chị emGiặc đọa đầy như thếCho tuyệt đường sinh đẻNhìn ống thuốc dã manNghĩ đến nước đến làngĐến giống nòi chồng vợHờn căm nghẹn ứ cổNhổ vào mặt kẻ thùCác chị đều hét toTao không đi lính ngụy !Em thương xót các chịNhư dân làng thương emGiặc dã man đê hènEm kể sao cho hếtÂm mưu giặc rãy chếtPhá xương thịt chúng taDiệt con cháu chúng taTừ khi còn trong trứngVầng đông trời đã hửngEm hai mươi tuổi trònNhư lúa lên đòng nonNhư hoa cau trước ngõMáu em thịt anh đó,Tóc em xương anh đâyLà của mẹ của thàyLà của làng của nướcEm đặt chông ngõ trướcEm gài mìn lối sauVới chị em hẹn nhauGiữ vẹn tròn tuổi trẻMai sau đàn cháu béNhất định sẽ ra đờiChúng nó sẽ reo cườikhắp quê hương xanh tốtNửa đêm em đứng gácĐồng xa gió giạt giàoTrời khuya lóng lánh saoEm thấy anh bên cạnhCầm súng thép óng ánhBóng vươn dài lũy treEm với anh hẹn thềGiữ tuổi xanh anh nhéEm thấy bóng các chịDù bị giặc dày vòĐôi mắt còn mở toNhìn trời sao sáng mãiTuổi trẻ quyết giằng lạiChặt tay lũ súc sinhTrong ấy bùng đấu tranhNgoài này súng lên đạnThư em viết không cạnLòng căm giận tràn đầyAnh xuất trận đêm nayBao quân thù gục xuống (*)Viết trong chiến dịchĐiện Biên Phủ tháng 3- 1954
Những đoạn thơ tìnhBình yênAnh ở ngoài mặt trậnSừng sững đồi caoMắt rọi nền trời đặc khóiMáy bay giặc vo voĐem cái chết khổng lồÚp xuống đầu anh đang bốc lửaEm ơi đừng sợAnh thu cái chết tới đâyCho em sống trọn một ngàyTrời của em xanh màu bình yênChiều nay em nhé đừng quênRa ngõ ngoài hong tócTrời để em bay lênVới tiếng em chợt khócYêu em anh sống như mặt giờiDù xác anh tàn rơiMặt giời còn chiếu mãiTrong lòng người thứ haiSẽ yêu em ngày mai1950HứaAnh hứa rất nhiềuAnh cho em cả trời mây trái đấtBệnh em cần một giọt nước mắtAnh vội vàng đi hái thuốc tiênLên rừng xuống biểnMặt lo toan nắng võ ưu phiềnBơ phờ tóc héoVì yêu emHay vì chưa biết em1951Thất vọngThôi anh đừng viết thưMỗi dòng một thêm tộiThày mẹ em mất rồiEm có thày mẹ mớiĐêm nay sao lặn góc trờiBây giờ em được mồ côi1952Tiếng cườiGửi anh bạn nhà văn trẻ sớm giàTình yêu là cái chiMà lắm thày mổ sẻDao cắt đôi lòng ngườiRuột thày không sứt mẻThày nhìn người rất sángóc thày mù như đêmLàm xong việc phúc đứcThày mò sang với emRúc đầu vào nách vợHút hít như chó conSáng dậy, giọng vang rònQuanh bốn tường rêu mốcThày ban bố đạo đứcNhư bóng cậu về giàĐiệu chầu văn củi mụcTửng tưng thầy ê aMắt thày nhắm nghiền lạiThày đọc kinh giáo điềuCó đôi người mới yêuChót hôn nhau thành tiếngThày ngỡ bom rung chuyểnChạy rống kêu cả làngDao ngọc với gươm vàngChém nát nhừ trận gióMội chuỗi cười đâu đóLanh lảnh trên từng cao1953MớiĐôi vợ chồng mới cưới đêm quaSớm dậy giặc bổ vâyĐạn réo đầu nhàĐôi lứa xuống hầm bí mậtTiếng cuốc bổ miệng hầm bần bậtNhư quỷ nhập tràngNậy nắp áo quanDựng người còn sốngMột mũi kim luồn nhanh qua xương sốngYêu nhau phải chết cùng nhauTay rờ chuôi lựu đạnNgười vợ lắc đầuYêu nhau phải sốngHầm bật nắp, vợ lao lênMột cơn gió lốcLựu đạn nổ, giặc vài tên lăn lócCòn, xô nhau theo mớ tóc đenMột tràng tiểu liênIm lặngNép xó hầm người chồng nghe vẳngLời đầu tiên rủ rỉ đêm quaMấy năm sauNgười chồng đi lấy vợYêu nhau thực thàChợt một hôm nghe thoáng lời caNgày cũQuay nhìn vợ trẻ hiền như cánh hoaAnh nói như người say"Một suối máu nở thành em hôm nayYêu em sao cho vừaVới tình cao cả ngày xưa ?"Anh càng nói càng ngả đầu lơ mơTrên vai mềm vợ mớiNgười sống nói nhiềuNgười chết không nói nữaTừ nơi vô cùngChỉ gật đầu cười nụNghe tiếng đời thao thao lý sựTrên nắm xương gửi lại đã tan dần1953CướiHôm nay làm lễ cướiMong mãi chưa đến chiềuBài diễn văn mỹ miềuMãi chưa sang đoạn cuốiEm đã van anh đừng đón đưaMặt bạn hôm nay nở trái mùaDiễn văn cót két chân giường mớiGậm hết tình yêu, hết ước mơ.1955Sáng tốiSao phải rủ nhau ngồi trong bóng tốiNgoài trời nắng gió xôn xaoChưa ai nhìn taNhư hai đóa hoaRung rinh trước gióĐời vẫn tráo trângNghiêng nghiêng ngó ngóTa chưa có chỗTrong trái tim ngườiTa phải lặng ngồiTrong bóng tối mùa xuânNgồi đó không yênCó kẻ đuổi lênGhế đáLạnh lưng em quá, mình ơi !1956Em bé lên sáu tuổiMỗi chính sách của ĐảngLà một tia nắng hồngNắng vương mây sám lạnhCỏ hoa còn ngóng trôngƯớc có nhiều trận gióThổi sạch quang vòm trờiCho tia nắng nhảy múaVui hát thực trên đờiIEm bé lên sáu tuổiLủi thủi tìm miếng ănBố : cường hào nợ máuĐã trả trước nông dânMẹ bỏ con lay lắtĐi tuột vào trong NamTừ khi lọt lòng mẹĂn sữa, ngủ giường êmáo hoa bọc áo mềnNào biết mình sung sướngNgọn sóng đang trào lênAi đoái trông bèo bọtNhưng người với con ngườiVẫn sẵn lòng thương xótCó cụ già đói khổLập cập đi mò cuaNghĩ đến loài địa chủTim phồng căng oán thùCụ đã nuôi đứa béTrơn lông và đỏ daSáu năm, phường độc ácLột trơ xương thân giàBố mẹ nó không cònĐứa trẻ nay gày còmCàng thương tình côi cútCụ thường cho miếng cơmChân tay như cái queBụng phình lại ngẳng cổMắt tròn đỏ hoe hoeMở nhìn đời bỡ ngỡLạy bà xin bát cháo-"Cháu miếng cơm thày ơi !"IICó một chị cán bộĐang phát động thôn ngoàiChợt nhìn ra phía ngõNghe tiếng kêu lạc loàiChị rùng mình nhớ lạiNăm đói kém từ lâuChị mới năm tuổi đầuLiếm lá khoai giữa chợChạy vùng ra phía ngõDắt em bé vào nhàNắm cơm dành chiều quaBẻ cho em một nửaChị bần nông cốt cánỨa nước mắt, quay đi :"Nó là con địa chủBé bỏng đã biết gìHôm em cho bát cháoChịu ba ngày hỏi truy"Chị đội bỗng lùi lạiNhìn đứa bé mồ côiCố tìm vết thù địchChỉ thấy một con ngườiEm bé đã ăn noNằm lăn ra đất ngủChị nghĩ : sau lấy chồngSinh con hồng bụ sữaIIIChị phải đình công tácVì câu chuyện trên kiaBuồng tối lạnh đêm khuyaThắp đèn lên kiểm thảoDo cái lưỡi không xươngNên nhiều đường lắt léoDo con mắt bé tẻoChẳng nhìn xa chân trờiDo bộ óc chây lườiChỉ một màu sắt rỉĐã lâu nằm ngủ kỹTrên trang sách im lìmDo mấy con - người - máyĐầy gân, thiếu trái timNào "liên quan phản động""Mất cảnh giác lập trường"Trời nhập nhoạng tối sángChân lý mù như sươngMấy đêm khóc ròng rãNgọn đèn soi tù mùLòng vặn lòng câu hỏi :"Sao thương con kẻ thù ?Giá ghét được đứa béLòng thảnh thơi bao nhiêuNhưng bụng nó lúc đóiGiống bụng ta khi nghèo"Em bé đến ngoài cửaThành quen xin miếng cơmNhịn cho em một nửaChị đưa qua khe tườngNgồi viết lên từng chữSáng tình yêu con ngườiNgoài kia sông núi mởThao thao đến chân trờiIVCó đồng chí cấp trênLật từng trang kiểm thảoNước mắt mấy giọt liềnRơi trên tờ báo cáo :"Có bầu trời nhân đạoCòn vương vất bóng đêmĐồng chí đã thắp đènDòng mực vắt như sữaNhức căng hai đầu vúNuôi ngày mai lớn lên"Em bé lên sáu tuổiĐược chăm nuôi lớn dầnĐã tung tăng cặp sáchCùng trẻ em nông dânBướm bay quanh mắt sángCỏ xanh rờn chân emCỏ đang lấp bùn đenCủa nghìn năm tội ácChị đội thăm trường họcCờ lên, em đứng chàoMắt sáng như hôm nàoĐược miếng cơm của chị.Tháng Sáu, 1995
In dấu chânTruyện người tù vượt ngục Sơn La và cô lái đò ở một bến sông
miền trung du, năm Đảng Cộng sản Đông Dương ra đời (1930)Người tù vượt ngục:Sông gió khuya, bờ lau run tiếng gà,Tuần canh điếm xa nôn nao tù vàMột ngôi sao nhòa rung rinh chợt khócRớt xuống lòng sôngCô người đâu taThuyền ai nằm im khóm tre xoã tócCó sang ngang đưa người về thôn xaCô lái đò:Thuyền tôi nằm im. Tóc tôi bỏ xoãBến sông này quan đã cấm sang ngang.Quan bảo loạn từ đâu về thôn dã.Nghe, chân trời đen : trống vỗ ầm vang.Người tù vượt ngục:Đêm đáng sợ, sao cô còn đứng lặngÁo rách tà phần phật mách tin aiTôi chợt nghe nước mắt rơi nằng nặngHay đá lăn từ núi nhọn xuống sông dàiCô lái đò:Sóng kêu to lấp tiếng người thét gọiChồng tôi đi, đoàn tù rạc Sơn LaTôi đứng mãi đây. Phương trời nhức nhốiRăng chồng tôi răng rắc khóm tre giàNgười có thấy bao giờ vuông vải đỏSớm tinh mơ bay phất nóc lều tranhBay mãi đi cuối trời xa rực lửaCháy ngục tù, nuôi mãi tóc đang xanhNgười có thấy bao nhiêu tờ giấy mỏngGieo từng lời sắt đá tới quê tôiMực đã khô bao nhiêu dòng máu đọngVò nuốt đi, ngực lép đã căng rồiĐôi vú căng soi người đi biệt xứLàm dây đu bền chắc dẻo tay chồngVút cao lên ! Đây là hai núi sữaNgậm đau nhiều, phun trắng muốt nghìn sôngTôi đứng đây sắp chìm trong vũng cátThuyền chông chênh kẽo kẹt mọt nhai rònGiầu sang đi hóng mát-Người là ai ?Hay đói nghèo đi bẻ trộm ngô nonNgười tù vượt ngục:Tôi, con đẻ của dân nghèo nước ViệtCắt đứt dây thuôn lưỡi, lưỡi còn đau.Tôi lại thấm dòng máu tươi Xô viếtVô sản trồi lên lừng lững địa cầuVẫy cờ đỏ, bơi trong vừng trán rộngnin, tay vịn nếp răn sâu-Của LêNhư vịn chắc mái chèo khua biển độngTìm tương lai lanh lánh hạt trân châu.Dòng sông sữa đêm nay quan lấp bến.Cô còn đau. Lau sậy nín hơi chờGiá có người tù Sơn La chợt đếnđòi sang ngang, thuyền có tỉnh cơn mơCô lái đò:Tù xa lắm, có về sao bến đẹpNgày được tha tóc trắng lại hơn bôngVú sẽ cạn. Ngực tôi đành lép kẹpÁo hở lườn, xương trắng lại hơn sông.Người vượt ngụcCô lại gần, nhờ ánh sao đằng trướcNhìn mặt tôi lỗ chỗ vết dùi nungNhìn tay tôi xích lằn xương tím buốtRừng Sơn La chi chít tóc bòng bongTiếng trống đuổi từ núi cao xuống biểnTù và xua dồn lưới khắp bờ đêNghìn nhánh sông đẩy thuyền quan cập bếnLưới dăng đầy, không hở một cành treTôi chẳng phải người chồng đu vú sữaTay đau nhừ không víu được đầu nonVề bên kia : xóm làng xưa thương nhớMắt người em đen láy mở to trònCó mẹ già nghiến hàm răng sứt mẻCắn rách tung nghìn mắt lưới bao vâyChắp cánh rộng cho bàn tay nứt nẻTôi thành chim, vĩnh biệt kiếp tù đàyChim mỏ thép, cựa đồng bay bốn cõiMổ vỡ toang nghìn cửa ngục sắt dàyỞ nơi đâu con người còn chịu tróiCòn chịu quỳ, tôi đạp xích tung dây.Người có thành chim ngất trời bay lượnSông mới thành sông sữa cô hằng mongLửa mới ngoạm nhà tù, và đất ruộngMới giồng đu, bổng tít cánh tay chồng.Cô lái đò:Chồng tôi đâu. Một trời sao lặng khócTôi van người, cho được nắm bàn tayXoa vết sẹo, và lách vào rừng tócNghe chồng tôi thở nhẹ một đêm nayThuyền đã tháo dây, mời người bước xuốngTrống làng bên đuổi gấp chiếc thuyền thoiTôi dướn mình trên mặt sông gió cuốnTiếng tù và chìm lịm dưới chèo bơi.Kẻ đuổi bắt lênh nghênh trèo vai vợDẫm mồ cha, xéo nát ngực đàn conĐuổi bắt người, răng bập sâu tiền củaĐầu chó săn trùm mũ áo vàng son.Nó phi ngựa, phóng xe, đè ngọn gióđến bờ sông, cát bỏng sẽ chôn vùiSông nước này đâu phải là của nóMái chèo nhanh, - tiếng đập trái tim tôiNgười tù vượt ngục:Đến đây rồi ! Đã thấy bờ cát trắngCô lái đò:Chèo buông rồi. Tim ngừng đập phút giâyÔi ! một chuyến đò ngang, lòng chở nặngNhững buồn đau tủi cực kẻ đi đày.Người tù vượt ngục:Gà gáy sáng. Chân trời chưa hửng nắngTrống đồn canh thoi thóp bên kia sôngThuyền nhẹ rồi ! Đã vơi cay đắngKhuôn mặt bềnh bông, nước mắt ròngCô hãy khóc cho sông dềnh quá bãiChùi cát khô xoá sạch dấu chân nàyTôi sẽ đi đường cỏ xanh xanh m•iLúa bên đồng nghiêng đón bạn về đâyCô lái đò:Làm thế nào biết người đi đâu đóMà gửi theo đôi mắt đựng đêm saoMà gửi theo cả dòng sông trắng sữaNuôi chí người vùng vẫy rạng trời caoNgười tù vượt ngục:Tôi sẽ đến nơi nào còn nước mắtCòn tiếng kêu, còn máu nghẹn trong lòngTôi sẽ đến bên mồ người oan khuấtNhững bộ xương xám ngoẹt ngóc đầu trôngTôi sẽ đến nơi nào cây chẳng mọcĐá ngậm hờn, sông trói khuỷu nằm yênTôi sẽ đến những ban thờ tang tócXác chết khô còn cũi đóng gông chènNgày sụp đổ những ngai vàng đất thóMột lá cờ nhỏ bé vụt bay lênMột cánh chim liệng khắp trời khói lửaTrùm núi sông màu hạnh phúc lâu bềnTù Sơn La tù Côn Lôn Lao BảoCũng như tù trong góc ruộng cỏn conTù trang sách, chữ đen ngòm vênh váoCũng như tù óc lụi trái tim mònTù phố hẹp tù dòng sông nước cạnTù hầm đen tù gác tía điểm tôSẽ phá hết ! - Trời tự do vô hạnTôi khát thèm hơn gái đẹp xuân tơLà sứ giả của tự do vô hạnTôi phá tan u uất nặng lòng ngườiDù sợi tóc còn cứa vào nhân phẩmTôi còn hét to, dù khản tiếng tàn hơiCô lái đò:Tôi sẽ khóc cho sông dềnh quá bãiChùi cát khô xoá sạch vết chân ngườiBước chân tự do vang lừng bước mãiTrong lòng tôi thình thịch trống liên hồi.** *Người tù vượt ngục đi rồiDấu chân trên cát sóng chùi không tanBình minh cát rực tia vàngDấu chân tăm tắp lấp ngàn cỏ xaCô lái nhìn dấu chân trên cát nõnBàng hoàng nghe đau nhức bước chân chồngCô rón rén đặt bàn chân vừa gọnLồng bước đi trùng điệp rẻo bờ sôngKhông thụ thai như người trong chuyện cũCũng nghe mình rạo rực máu trào sôiIn dấu chân đã bước vào gai lửaCô cắn răng tay bám chắc chân trời.Ngoảnh nhìn lại dòng sông quằn máu đỏChớp loè mây đen nghịt thốc theo sauKhuôn mặt bừng lên tóc ào ào quất gióMắt đọng trời xanh. Sấm động trên đầu...Tháng 8 - 1957Nhân câu chuyện một tuổi trẻ
anh hùng chống Mỹ(Ý chí và tinh thần, cuộc đời và cái chết củaNguyễn Văn Trỗi theo như thông tin ban đầuđã gợi cảm cho tác giả viết bài thơ này)1Khi đàn cò thong dongVẫy cánh mây đông hồngGọi nắng mùa tươi trongTrải trên đồng xuân mớiCó tay Anh vẫy gọiNgân xa lời Anh nói…Vâng, đây là quê hươngNhìn đi ! Anh yêu thươngTrước khi Anh lên đườngNgấn vàng trang sử Nước…2Lưỡi mai khi lên đườngĐể lại dòng kênh lớnRồi dòng kênh ra điĐể lại mùa thu cốmKhói trắng khi lên đườngĐể lại suối thép loángRồi suối thép ra điĐể lại nhà máy sángViên đạn khi lên đườngĐể lại đống xác giặcRồi cả nước ra điĐể một nhà Nam BắcHôm ấy khi lên đườngAnh để lại Đôi Mắt3Vồng đông xua cơn mưaNắng đông xua sương mùSóng đông xua cướp bểPhương Đông xua phỉnh phờá đông xua giặc MỹĐêm đông thương vợ chờTrước mặt toàn ma quỉTay gầy Anh xua điáo dài đen khô lỳCon quạ đen thập ác4Người cày muôn xứ đồngÁp ngực Anh bên lòngĐi giành bốn cao điểm…Điểm cao trang sách hồngMáu gọi mùa quay vòngSữa đầy đong vú mẹĐất tròn tuổi anh hùngAnh đứng là lưỡi càyAnh nằm là dòng mươngAnh ngồi là cót thócAnh đi là con đườngAnh nhìn là nòng súngAnh nói là lửa bùng :Tôi ! Tôi yêu Đất NướcGiành cao điểm cuối cùngKìa Anh đi phía trước5Phía trước : tiếng còi tầmChào Anh người bạn thợCầu - dao - Anh cho lửaCó dòng điện ươm tơĐèn soi tằm ăn rỗiCó dòng điện làm mùaĐèn bắt sâu đêm tốiCó dòng điện làm mẹĐèn canh giấc thiếu nhiCó dòng điện trường kỳĐèn soi đường kháng chiếnCả nước nhớ tên AnhTrước tiên : người thợ điện6Khi phù sa Cửu LongCuồn cuộn xanh trăng mọc-Rê-nôc(1)-Đôi bờ ÔPhù sa hồng rạng đôngBài thơ trăng bay xaAnh đến Ca-ra-cát(2)Dẫn trăng về quê taTừ VênêzuêlaVầng - trăng - Anh xuất hiệnTrận thắng dài vượt biểnVề sân bay Biên HoàSài Gòn – Ca- ra -cátNgày muộn kề đêm thâuThắp đèn qua bão tápCùng đi quanh địa cầu7Bào thai chín tháng cựaCầu chín nhịp tìm đôiChín năm ròng nước sôiChín khúc rồng cuộn lửaChín mùa rơm trải ổNhà chín gian lá gồiXây chín kho thóc chậtChống chín lần bão giậtNúi chín đỉnh đội trời.Chín phút trước mũi súngChín phút Anh yêu đờiBằng chín pho sách máuChép sử một con ngườiChín phút ấy, trái đấtNgừng quay quanh mặt trờiĐể quay quanh một ngườiNhận chín vòng ánh sáng8Khi xe goòng bon bonThan lên vàng Uông BíKhi lưới dăng êm bểCá lên bạc Sầm SơnBa lần tăng nhịp máyBa lần lúa trổ bôngRuộng tắm ba lần sôngCơm đơm ba lần bátBa lần em bé hátBa lần ấm chiếu chănVì trước khi nhắm mắtAnh gọi Bác ba lần9Khi pháo nổ toàn hồngCô dâu hồng mắt trongĐi song song tay chồngTrên đường xanh nắng mớiCó tay Anh vẫy gọiNgân xa lời Anh nói…Vâng, hạnh phúc long lanhAnh cười rất thơ lànhVì Anh chưa cần biếtHạnh phúc đời riêng Anh.(*)
Hà Nội tháng 11- 1965
Xem thêm bài khác
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét